Bạn không nghe nhầm đâu, là 45 triệu bảng cho 20 năm cầm quyền tại đội bóng giàu thành tích nhất xứ sở sương mù.
Thông tin này đã gây phẫn nộ cho tất cả các fan bóng đá của Manchester United. Tại sao lại có những người chủ như thế? Tại sao lại có số tiền này? Tại sao và tại sao? Nhưng nếu nhìn theo lăng kính của tư duy ngược, thì có lẽ chúng ta vừa được xem một thương vụ “lừa đảo” bậc thầy. Một thương vụ độc nhất vô nhị trong làng bóng đá thế giới. Và quả thực, khi sự lừa đảo đã vươn lên đến tầm nghệ thuật thì đôi khi người ta còn phải “nể”.
Chúng ta không cần phải là chuyên gia tài chính để hiểu về bản chất của con số 45 triệu bảng này của nhà Glazer. Tóm lại, sự đầu tư này cũng giống như thương vụ mua MU vào ngày 26/5/2005, ngày mà hội đồng Quản trị Man Utd gồm Chủ tịch Man Utd, Sir Roy Gardner và các Giám đốc điều hành Ian Much và Jim O’Neill từ chức để chuyển giao quyền lực cho nhà Glazer.
Đó là phương án “dùng mỡ nó rán nó”. Nhà Glazer “đặt cọc” 270 triệu bảng để mua Manchester United, sau đó lấy chính CLB đó để thế chấp và vay số thiếu còn lại để có được con số 790 triệu bảng để thực hiện cú thâu tóm CLB. MU từ một thương hiệu sạch đã biến thành “con nợ” chỉ sau một đêm. Việc vận hành của Manchester United sau đó cũng tương tự như cách nhà Glazer mua MU. Đó là thế chấp và đầu tư. Kể từ đó cho đến tận năm 2020, nhà Glazer đã khiến CLB Manchester United phải trả 1,5 tỷ bảng tiền lãi, tiền nợ và các khoản phải trả khác.
Joel Glazer và Avram Glazer, những người có quyền lớn nhất tại Old Trafford hiểu rất rõ họ đang làm gì, và họ muốn làm gì? Đó là lý do gia đình này rất bí ẩn và hiếm khi công khai trả lời phỏng vấn. Đó là lý do của việc họ từ chối tất cả những lời hỏi mua, không quan tâm đến thành tích đi xuống của MU, vì mục đích chỉ muốn tối đa hóa lợi nhuận.
Và đó là lý do của câu chuyện một phần mái của sân Old Trafford bị thổi bay vì cơn bão trước trận derby Manchester hồi năm 2019, là cảnh khán đài sân Old Trafford bị dột khiến người hâm mộ chịu ướt khi trời mưa.
Cristiano Ronaldo trong bài phỏng vấn nổi tiếng đã nói: “Không có gì thay đổi kể từ khi tôi rời đi. Hồ bơi, bể sục, thậm chí cả phòng tập, thậm chí một số công nghệ. Tôi đã nghĩ mình sẽ thấy công nghệ, cơ sở hạ tầng mới. Kết quả, tôi đã thấy những thứ mà tôi chứng kiến năm 20 tuổi”.
Ronaldo có thể sai và có thể đúng trong bài phỏng vấn năm ấy, nhưng anh đã vén một phần bức màn về vụ “lừa đảo” (tạm gọi là vậy) tại Manchester United.
Nhìn sang Manchester City để hiểu vì sao họ thành công hơn hàng xóm của mình. Ông chủ Sheikh Mansour đầu tư 150 triệu bảng để xây dựng khu tổ hợp City Football Academy được miêu tả là “thay đổi vận mệnh luôn cả thành phố.” Còn MU? Không biết.