Sergio Rico: ‘Điều đầu tiên tôi tự hỏi khi tỉnh lại là liệu mình có thể tiếp tục chơi bóng’

15 lượt xem

Sergio Rico đang tìm lại nụ cười khi trở lại sân cỏ trong màu áo Al Gharafa (Qatar). 

– Phóng viên: Trông anh có vẻ hạnh phúc khi trở lại thi đấu sau 1 năm?

– Sergio Rico: Vâng, sau tất cả những gì đã xảy ra và quãng thời gian hồi phục, tôi thực sự hạnh phúc khi một lần nữa được chơi bóng. Mọi thứ đều suôn sẻ kể từ khi tôi đến Qatar. Các đồng đội đều rất chào đón tôi, và điều tôi muốn làm nhất là làm việc và tiếp tục sự nghiệp cầu thủ.

– Có một bức ảnh chụp anh rất vui vẻ trong ngày đầu tỉnh lại, hẳn nó đã nói lên nhiều điều?

– Đã có nhiều thời điểm khó khăn, không chỉ cho tôi mà cả cho gia đình tôi. Cũng có những ngày các bác sĩ đưa ra thông tin xấu. Nhưng sau tất cả, đó là khoảnh khắc bước chân lên thảm cỏ trở lại… Nó giống như khi tôi lại có trận ra mắt ở La Liga vậy. Đó là khoảnh khắc đặc biệt và tuyệt vời.

– Đã 1 năm trôi qua kể từ khi anh thoát khỏi tình trạng hôn mê nhỉ? Khoảng thời gian này ngắn hay dài?

– Tôi nghĩ là nó trôi qua khá nhanh. Sau khi bác sĩ cho phép tôi trở lại với bóng đá, tôi đã duy trì việc tập luyện hàng ngày. Tôi muốn lấy lại phong độ trước kia, và luôn sẵn sàng khi cơ hội xuất hiện. Và ơn Chúa, cuối cùng nó đã đến.

– Bóng đá có giúp đỡ anh vượt qua cú sốc đó không?

– Có, dĩ nhiên. Tôi chỉ biết bày tỏ lòng biết ơn với bóng đá. Nó là động lực để tôi chiến đấu trong những thời điểm khó khăn nhất. Nếu không có bóng đá, có thể tôi đã sớm từ bỏ trong những nghịch cảnh như vậy.

Bóng đá chính là động lực giúp Sergio Rico vượt qua nghịch cảnh.

– Chắc những người thân của anh còn đau khổ hơn anh?

– Ở giai đoạn đầu, tôi hoàn toàn hôn mê và không nhận thức được điều gì. Lúc đó, những người phải chịu đựng nhiều nhất là gia đinh, vợ tôi và bạn bè tôi. Họ là những người nhận được tin dữ và phải trải qua giai đoạn tồi tệ nhất.

– Nhưng giờ anh đã làm bố, và cuộc đời thay đổi thật nhanh?

– Đúng vậy, sau cơn bão là sự bình yên. Đó là cục cưng của tôi, cô bé mới hơn 1 tháng tuổi và đã đến Qatar với tôi. Hiện tại tôi đang có mọi thứ, và đang cố tận hưởng cuộc sống. Nó là một trải nghiệm mới cho tất cả chúng tôi.

– Sau cú sốc ấy, anh có nhìn cuộc đời khác đi không?

– Những sự cố như vậy giúp bạn trưởng thành, và cho thấy bạn đừng nên mất kiên nhẫn vì bất cứ điều gì. Điều gì phải đến sẽ đến. Bạn chỉ nên tận hưởng từng phút giây vì nó có thể là khoảnh khắc cuối cùng.

– Anh nhớ đến điều gì đầu tiên sau khi thoát khỏi hôn mê?

– Tôi không nhớ rõ lắm, vì lúc đó tôi phải dùng thuốc an thần. Nhưng vợ tôi kể lại rằng câu đầu tiên mà tôi đã hỏi khi tỉnh dậy là: “Anh có thể chơi bóng trở lại được không?”.

– Người thân cũng nói rằng anh còn nhớ cả Sergio Ramos nữa?

– Vâng, và tôi còn có một giấc mơ khác về cha mình. Đó là tất cả những gì tôi còn nhớ.

Gia đình luôn ở bên Sergio Rico trong giai đoạn điều trị.

– Điện thoại của anh chắc đầy các tin nhắn?

– Ơn Chúa, tôi đã nhận được rất nhiều tình cảm, không chỉ từ những người quen biết mà cả những người khác nữa, những người tôi chưa từng gặp trong đời. Và tôi muốn gửi một cái ôm tới tất cả mọi người đã dành thời gian gửi cho tôi một tin nhắn động viên.

– Trong đó có tin nhắn nào đặc biệt không?

– Sẽ không công bằng nếu tôi chỉ nhắc đến một tin nhắn nào đó, và nó cũng là sự thiếu tôn trọng tới nhiều người đã gửi thông điệp cho tôi. Với tôi, tất cả đều rất đẹp và đầy cảm xúc. Thật xúc động khi có những đồng nghiệp mà tôi chưa từng gặp cũng gửi lời động viên tôi.

– Lúc đó chủ tịch Al Khelaifi của PSG đã có những hành động đầy tình cảm nhỉ?

– Vâng, ông ấy đã bay tới Seville và dành cả 1 ngày với chúng tôi. Ông ấy cũng giúp đỡ chúng tôi theo nhiều cách mà tôi không muốn đi vào chi tiết. Điều đó cho thấy vì sao PSG lại là một câu lạc bộ tuyệt vời như vậy.

– Tai nạn này cũng sẽ là một cột mốc trong cuộc đời của anh nhỉ?

– Vâng, như tôi đã nói, nó sẽ giúp bạn trưởng thành. Người ta vẫn nói rằng để trở thành một thủ môn, bạn phải hơi điên một tí. Và trong đầu tôi vẫn còn những ý tưởng điên rồ.

– Tức là kể cả sau tai nạn, anh vẫn muốn tiếp tục chơi bóng?

– Vâng, thậm chí còn nhiều hơn, thật sự đấy. Sau nhiều năm chơi chuyên nghiệp, sống dưới quá nhiều áp lực, bạn sẽ bắt đầu nghĩ nhiều hơn đến những điều khác, gia đình chẳng hạn. Nhưng cú sốc này đã giúp tôi nhận ra cuộc đời mình sẽ không còn như trước nếu thiếu bóng đá. Tôi nhận ra mình yêu bóng đá nhiều như thế nào, và nó tiếp thêm cho tôi động lực.

Sergio Rico và đồng đội Joselu ở Al Gharafa.

– Tại sao anh lại quyết định tới Qatar để tiếp tục sự nghiệp sau tai nạn?

– Tôi đã quyết định rất nhanh chóng. Thành phố Doha rất tuyệt, và đó là một cơ hội để thi đấu tại AFC Champions League [Al Gharafa đang xếp thứ 6 bảng Tây Á, vị trí được dự vòng 1/8 – PV]. Một trải nghiệm mới và rất thú vị.

– Và anh còn có đồng đội mới là những người đồng hương Joselu và Rodrigo nữa chữ?

– Vâng, chúng tôi rất thân nhau, nhưng tôi không chỉ kết nối với họ mà cả những cầu thủ nói tiếng Tây Ban Nha khác. Đó là một nhóm rất thân thiện, của những người bình thường, khiêm tốn nhưng có trái tim rộng mở. Đó là điều tôi thích.

– Joselu đã đến Al Gharafa với tư cách nhà vô địch EURO và UEFA Champions League nhỉ?

– Anh ấy rất tuyệt, không chỉ như một cầu thủ, mà cả trong khía cạnh một con người. Joselu là một gã rất đáng yêu, và anh ấy đã chào đón tôi, cũng như giúp đỡ tôi rất nhiều trong việc hòa nhập với các đồng đội.

– Trình độ bóng đá ở Qatar thế nào?

– Nó đang phát triển mạnh mẽ, với sự xuất hiện của những cầu thủ nước ngoài chất lượng. Ở đây, LĐBĐ Qatar có một quy định đặc biệt là các thủ môn thi đấu ở giải VĐQG và cúp phải là người bản địa. Nhưng AFC Champions League là một ngoại lệ, vì nó là giải đấu danh giá nhất châu Á. Tôi được bắt chính tại đây, và có thể nói các đội đều có trình độ rất cao.

 

Video nổi bật+ Xem tất cả

Tin mới hơn